Vạn vật theo quy luật, hơi thở cuộc sống vẫn cần mẫn từng ngày, mùa đi qua hằn thêm vết thời gian.

Tháng Chạp, Chút Ngọt Ngào Ngày Cũ

Thế là mưa, cái mưa dường như đang nấp sẵn ở đâu đó. Hai mùa đi qua, mỗi lần chiều xuống mưa về, tôi lại nhớ nhà, nhớ má.

Chiều nay mưa bay trắng trời
Cõng theo nỗi nhớ một đời riêng mang
Mẹ ơi, hai mùa Vu Lan
Hoa hồng bạc cánh dặm ngàn cách xa

Ngày còn má

Nhìn mưa ngoài ngõ, chạnh lòng tôi nhớ má nhiều thêm. Có những chiều về, tựa cửa nhìn ra con ngõ nhỏ, tôi lại nhớ những lần má ghé nhà thăm. Nhớ lần cuối má lên nhà, cũng vào những ngày này của hai năm về trước. Má xuống xe, bước đi chậm chậm tay xách theo túi nhỏ túi to với dăm món quà quê cho con gái. Má còn nói: Tiếc quá, má bỏ quên lại bó rau đã hái cho con.

Nhà ngoại trong những ngày tháng chạp

Ký ức tuổi thơ tôi

Ngày đó, tôi nói còn đùa với má: Sau này khi má không còn, ai đem cho con nữa?

Đó lại là lần cuối. Chuyến đi cuối cùng của má. Lần cuối, má lên ở nhà con gái được dăm hôm, rồi lòng vòng hết bệnh viện này đến bệnh viện khác, quẩn quanh trên giường bệnh, trước một chuyến đi xa.

Người ta thường nói, dù việc gì đi nữa thì qua thời gian sẽ quen thôi hoặc dần quên đi chuyện cũ. Nhưng lần xa má này, tôi không quen được và trong lòng tự biết rằng không thể nào quên.

Vạn vật theo quy luật, hơi thở cuộc sống vẫn cần mẫn từng ngày, nhưng mỗi bận nao lòng, hình ảnh thân quen lại ùa về trong tâm trí. Có phải, khi mất đi thì càng tiếc nhớ.

Nhớ tuổi ấu thơ, đó là những ngày quẩn quanh nơi ngôi nhà có ba má. Mùa đông ấm áp, hè về càng rộn ràng vì anh chị em được tụ tập cùng nhau. Nhớ những bận hè về, dầm mưa cấy lúa vừa lạnh run vừa đói, cực mà vui. Nhớ lần hái trái sầu đâu trước ngõ, nói táo rừng ngọt lắm rồi đưa cho nhỏ cháu ăn. Tuổi thơ ngỗ nghịch, bị má đánh đòn đau.

Để rồi, bây giờ khóc.

Sầu Đâu

Kể từ ngày đó

Mỗi lần về quê, vẫn con đường quen thuộc ngày xưa, nhưng bước chân tôi chợt quen chợt lạ. Căn nhà xưa vẫn thế, nhưng lòng nghe trống trải. Nhớ người đi xa, càng thương cho cây sầu đâu còn lại.

Nhìn cây sầu đâu trong mưa, lòng tôi khoắc khoải. Mùa mưa năm ấy, sụt sùi đến rồi đi, mang theo nửa mảnh trời riêng, để lại khoảng lặng lòng tôi. Mùa mưa năm nay ghé về đây, dường như mang theo từng cơn lạnh. Cái lạnh nhắc nhớ cái ôm thân thương của má, ánh nhìn thấu hiểu của ba.

Mùa thu đến mưa heo gió bấc
Ba có tròn được giấc ngủ say
Má xa xôi có hao gầy
Người có đủ ấm những ngày lạnh căm

Những ngày mưa, nhớ cây sầu đâu trong gió, tôi trở về… nơi ấy. Nơi tuổi thơ tôi đi qua, để tuổi ba dần gầy đi theo ngày tháng. Ba tôi, giờ chẳng còn gì ngoài sự già nua. Nhưng nơi còn có ba, là nơi có tình yêu và một chốn trú ngụ để trở về.

Mùa hạ năm nay qua rồi, nhưng mấy lượt bão bùng vẫn còn vấn vít, kéo từng cơn gió thu làm run rẩy lá sầu đâu. Không biết chiếc lá kia có còn trụ nổi đón đợt gió đông bấc tràn về.

À ơi, gió rụng lá vàng
Khẽ thôi kẻo chạm dặm ngàn thiên thu.

ĐTHT.


Khám phá thêm từ Thể thao 24_7

Đăng ký để nhận các bài đăng mới nhất được gửi đến email của bạn.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Khám phá thêm từ Thể thao 24_7

Đăng ký ngay để tiếp tục đọc và truy cập kho lưu trữ đầy đủ.

Tiếp tục đọc