Bỗng giật mình, tháng Chạp thoáng buồn thoáng vui thất thường như một cô nàng mới lớn.
Tích tắc tích tắc … tiếng thời gian nhè nhẹ mang tháng Chạp về. Dường như, những ngày cuối năm bỏ quên những xôn xao ngoài ngõ.
Nhớ tuổi thơ, nôn nao khi nghe mẹ nói dẫn đi mua quần áo mới. Nhớ bữa cơm chiều cuối năm, cả nhà quây quần có món canh chua dưa hường muối.
Rồi người anh đi học xa về, mang cho đôi dép làm quà. Cái Tết đó, người chị may cho cái nón đầy hoa màu hồng nhạt. Để rồi những ngày đi học, trên đầu cái nón, đôi dép dưới chân. Tuổi thơ thành báu vật.
Nhớ một lần mua cho ba bộ đồ vải bóng, để rồi thấp thỏm lúc mang về, vì biết ba luôn bình dị. Rồi những khi mang theo quà về, đều được mẹ nhắc chừng phải dành dụm cho những ngày mưa dầm nắng hạn.
Ngọt ngào chuyện cũ, đêm cuối năm ngoài hiên xạc xào từng cơn bấc. Tách cà phê nguội. Bài hát còn ngân. Nhớ tiếng chổi quét lá khô, cây sầu đông trơ lá khẳng khiu ngoài ngõ. Nhớ mùi khói rơm mẹ đốt nướng bánh phồng trong chiều muộn. Khói bếp cay nồng làm đàn gà con lạc mất lối về.
Tháng Chạp giờ không còn như những mùa xa. Chân dung tháng Chạp gợi nét nghiêng nghiêng những vần thơ. Đọng dư tình của kẻ ra đi. Tâm tư của người ở lại… với những mơ hồ ngắn ngủi.
Tháng Chạp sẽ chưng cất yêu thương gửi vào khoảng lặng bình yên phương trời đâu đó. Chờ ngày mai nắng lên, những ngày cuối năm mỉm cười ra phố. Khẽ thôi, tháng Chạp về chút ngọt ngào ngày cũ.
H.T
Khám phá thêm từ Thể thao 24_7
Đăng ký để nhận các bài đăng mới nhất được gửi đến email của bạn.