Mùa yêu, mùa lẻ loi của trái tim tương tư…
Tháng hai, thiếu… ta gửi chút mong manh lên vòm trời rộng. Nhớ chuyện tình Trương Chi và Mỵ Nương làm bao người ngộ nhận. Cảm giác là tình yêu, tri giác là sức mạnh. Nhưng tình yêu, chính là sự sống.
Khi yêu, vạn vật đều nhuộm màu hồng. Đến nỗi, giọt lệ thương cảm của nàng Mỵ Nương đánh vỡ chén ngọc tương tư. Chén ngọc, trái tim hồng của người nào đó. Chén vỡ tình tan. Giọt lệ giai nhân như làn khói xóa tan khúc mắc cuộc tình nghiệt ngã.
Phải chăng? Giọt nước mắt hay nụ cười. Khổ đau hay hạnh phúc. Ranh giới của chúng mong manh khi con người ai ai cũng có một trái tim ấm áp.
Chiều xuân muộn, ta viết vội dăm câu thơ tình mỏng mỏng, gửi tình yêu vào Valentine ngọt ngào.
Chiều nay, mộng mị điều gì mà hoa vàng nghiêng nghiêng trong chiều xuân muộn. Có phải lòng nghe chênh vênh mỗi khi xuân qua hạ đến thu về. Rồi chợt nhớ những lần trong đêm giông tố trở mình. Hay những lúc chơ vơ giọt cà phê đắng.
Con người ta đôi khi rất lạ. Thế gian vạn nụ cười chẳng thể làm họ vui. Mãi miết chỉ vì một ai đó có thể nở nụ cười. Ngày xưa, tiếng sáo ru mộng một mối tình. Trong chiều xuân muộn, tương tư ta viết vội dăm câu thơ tình mỏng mỏng. Thả vào trời xanh, gió nhẹ nhẹ phảng phất chút tình, e ấp, vụng về.
Đất trời có bốn mùa Xuân, Hạ, Thu, Đông. Còn ta lẻ loi, chỉ có một mùa yêu nông nổi. Chuyện tình Trương Chi, tình yêu nào đâu có lỗi. Cũng như ta hơn hai mươi năm tương tư, đắm chìm mối tình hiện hữu. Một mối tình, một người thôi… thế là quá đủ.
Bởi, có một người sẵn lòng uống chút hanh hao còn lại để nụ cười ta được nở. Bởi, những ban mơ tỉnh giấc ta ngẩn ngơ nhìn đôi tay nhẹ nhàng gõ đều nhịp sống. Dẫu đôi tay ấy không chai cứng, nhưng đủ san bằng mềm mại bước ta đi.
Tháng hai, thiếu… điều gì.
HT.
Khám phá thêm từ Thể thao 24_7
Đăng ký để nhận các bài đăng mới nhất được gửi đến email của bạn.