“Hãy cho tôi một lời thơ hẹn, kẻo đồi sim hoa tím rụng âm thầm”.
Ngâm nga câu hát, chợt lòng bâng khuâng nhớ chuyến đi ngày ấy khi vô tình bắt gặp những bông hoa tím dại. Hỏi ra mới biết là hoa Sim, loài hoa mà một thời tôi yêu thích qua lời ca về những câu chuyện tình buồn.
Đây là lần đầu tôi được tận mắt thấy cái sắc hoa màu tím ấy. Lặng nhìn cái đẹp của màu tím yêu thương, tím u buồn… Sắc hoa gợi lại trong lòng tôi mộng mơ và nhớ nhung ngày cũ.
Sinh ra và lớn lên ở một miền quê với hai mùa mưa nắng. Thời gian chưa bao giờ dừng lại. Những ấp iu tuổi mộng chưa kịp nhìn thấy dáng dấp đã cất giấu như một miền ký ức đợi ngày trở mình dưới lớp bụi thời gian.
Người ta thường bảo: “Thanh xuân của một người con gái như một cơn mưa rào”. Ấp ôm những hoài bão về một tương lai tươi đẹp và mối tình ngây thơ. Nhưng có mấy ai được trọn vẹn, khi ngoài kia còn lắm sự nuối tiếc.
Ngẫm lại, cuộc đời thật may mắn nếu ai đó còn kịp nói lời tiếc nuối. Chuyện ấy sẽ như thế nào nếu…?
Cuộc đời này quả thật có nhiều may mắn, tôi cũng may mắn nhưng không phải từ chuyện kịp nói lời tiếc nuối. Bởi vì, tình cờ tôi gặp được hạnh phúc khi không để tâm vào quá nhiều thứ. Nhưng toàn tâm toàn ý với người đồng hành trong cuộc đời tôi.
Nhưng ngày ấy, tôi đã nuối tiếc khi lần đầu bắt gặp những đóa hoa sim lặng lẽ bên đường. Tim tím màu nhớ nhung như một lời nhắc nhở, gợi nhớ thói quen bình dị của hạnh phúc. Thói quen được chia sẻ cùng ai đó những cung bậc cảm xúc của cuộc đời.
Vượt quãng đường dài gửi về ai đó, người đồng hành trong cuộc đời tôi. Một tấm ảnh chụp vội những đóa hoa màu tím cùng dòng tin nhắn như một lời hẹn ước mùa Sim sau cùng nhau tìm về.
H.T
Khám phá thêm từ Thể thao 24_7
Đăng ký để nhận các bài đăng mới nhất được gửi đến email của bạn.